Địa đầu Tổ quốc – đó không chỉ là một vùng đất, đó còn là một vùng thiêng liêng trong tâm hồn bao người. Có lẽ bất kỳ người Việt nào cũng mơ ước một lần được đặt chân lên vùng thiêng liêng Hà Giang để lắng và để ươm lên trong lòng mình những nhận cảm mới về tình yêu non sông, Tổ quốc…
Hà Giang, từ bao lâu đã trở thành một nỗi tha thiết trong lòng tôi khi nghĩ về Cao nguyên đá Đồng Văn và điểm cực Bắc của Tổ quốc, nghĩ đến giây phút được đặt chân lên cột cờ Lũng Cú, nghĩ đến những vách núi dựng đứng hiểm trở mà hùng vĩ, đến những cánh đồng hoa tam giác mạch thơ mộng…
Tôi không nhớ mình đã phải đi qua bao nhiêu địa danh, bao nhiêu đèo dốc khúc khuỷu, thăm thẳm nhưng đã kịp ghi vào tâm tư mình những nỗi xúc động không dứt. Dường như ở đây, tất cả mọi thứ đều rất dễ chạm vào cảm xúc của con người. Con đường từ thành phố Hà Giang lên Lũng Cú vắt ngang những ngọn núi tai mèo vút cao trên cao nguyên đá, lúc thì đưa chúng tôi lọt thỏm giữa những hẻm núi sâu, lúc lại “treo” chúng tôi chênh vênh trên những vách núi dựng đứng.
Một vài ngày ngắn ngủi chưa thể trải nghiệm hết văn hóa và những danh lam thắng cảnh của Hà Giang, nhưng nơi địa đầu Tổ quốc, chúng tôi lại ấp ủ về một chuyến trở lại. Để khám phá sâu hơn, lâu hơn về lịch sử, văn hóa, con người Hà Giang. Để lắng vào tâm tư mình nhiều hơn nữa những xúc cảm thiêng liêng khi nghĩ về đất nước…